Khi ai đó hỏi: “Điều gì mà bạn căm ghét nhất?”… có lẽ sẽ có rất nhiều câu trả lời từ những người khác nhau, riêng tôi, đó là THỜI GIAN…
Thời gian đã làm cho tôi mất đi người Ông mà tôi luôn kính trọng và yêu quý, cả cuộc đời này, tôi nợ Ông rất nhiều – tình cảm, công ơn, và nợ cả những lời xin lỗi… biết bao giờ mới báo đáp được Ông đây, cơ hội nào đây! Chất chồng trong tôi là những nỗi buồn sâu thẳm, nỗi nhớ, niềm thương về Ông rất rất nhiều…
Thời gian đã đưa tôi vào đời với danh nghĩa “trưởng thành”, và từ đó mang đến cho tôi những âu lo, muộn phiền trong cuộc sống… Nhiều lúc, tôi muốn trở lại là đứa trẻ cấp hai… thỏa chí làm những điều mình thích, vui vẻ, tự do, những nụ cười thật hồn nhiên, vô tư; mà giờ đây, nụ cười vẫn nở trên môi mà bao muộn phiền, nghĩ suy, âu lo, nỗi buồn… vẫn chưa thể nào thôi chất chồng lên cõi lòng nhỏ nhoi này được…
Thời gian lại trôi và cuốn theo những cuộc tình chóng vánh, yêu, không yêu, rồi lại yêu, rồi giận hờn, lại vu vơ… “Có lẽ rồi tình yêu nào cũng sẽ phải qua ngần ấy giai đoạn: long lanh như lúc mới yêu, lấp lánh như khi tình chín, lạc lối những ngày tình sắp cạn và lặng lẽ khi đã quên nhau...” – Tôi lại thấm thía câu nói này của tác giả Trần Việt Anh trong cuốn sách “Còn chút ngày, còn chút này, để yêu…”... mà đôi lúc như thế với tôi lại như quá đỗi bình thường, ừ, thì tôi không phải là người đàn ông hoàn hảo trong mắt em, có lẽ hai ta chưa đồng điệu trong tâm hồn, chưa đủ niềm tin với nhau, có lẽ sự cảm thông và lắng nghe lẫn nhau chưa đủ, và cũng có lẽ tình yêu mà chúng ta dành cho nhau chưa đủ lớn và thực sự sâu sắc… và rồi, hai đường thẳng cắt nhau và mỗi người trao cho nhau những lối đi riêng…
Thời gian vẫn trôi… và những đêm buồn thao thức nhìn lại quãng thời gian đã qua, nhanh thật, muốn trở về quá khứ thật nhiều, chẳng muốn suy nghĩ, chẳng muốn âu lo, chẳng muốn muộn phiền, chẳng muốn những nỗi buồn, chẳng muốn…
Muốn là tôi của những năm học cấp hai… xa rồi…
Vẫn bước tiếp trên đường đời hối hả, mỉm cười, cố lên! Tôi ơi!
Phan Tấn Duy