Nhớ về em, người con gái đã trao cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui của cuộc đời... Những tiếng nói, những nụ cười... và tình yêu thật ngây ngô, chớm nở như hoa mùa xuân... nhưng... lại mau tàn...
Từ khi nào mà ta lại trở thành xa lạ em nhỉ? Để lại trong anh những nỗi buồn da diết, nhớ về em nhiều thật nhiều... và em... mãi một phương trời xa xa lắm... đơn côi một tình yêu, cô quạnh một tâm hồn... rồi mai này, vết rêu phong của thời gian sẽ làm phai mờ đi khoảng cách của hai mình... xa càng xa... mãi mãi... những hoài niệm về cuộc tình dang dở... buồn thật buồn...