Đã quá lâu rồi nó mới nghe lại bài hát này... Một thời áo trắng hồn nhiên, mơ mộng - những thứ ấy, giờ đây, đối với nó như một thứ xa xỉ, và xa vời lắm...
Nó muốn trở lại thời áo trắng rất nhiều, để mà, những kỷ niệm thân thương, những tiếng cười rộn rã, xen lẫn những lần giận hờn vu vơ... của một thời hoa mộng sẽ không bao giờ dứt trong cuộc đời nó...
Cuộc sống nhiều khi không như nó mong muốn, nhưng, nó không thể nào đứng yên một chỗ mãi mãi...
Những trải nghiệm về những gì đã qua, lặng yên cảm nhận, và mỉm cười, đôi khi, chỉ thế là đủ, hạnh phúc không phải là điều gì đó quá lớn lao và xa vời...