Ước gì thời gian quay trở lại, để ta không còn lo lắng những thứ gọi là "cơm, gạo, áo, tiền"...
Nhiều lúc ta tự hỏi, mình sống để làm gì? Con đường ta đi là gì? Phải chăng là kiếm tìm hạnh phúc, kiếm tìm những thứ mà ta mong muốn - một sự thanh thản trong tâm hồn, những yên bình trong con tim...
Thế nhưng...
Thời gian trôi, ta vô tình bấp bênh với những nghiệt ngã của dòng đời. Mở mắt dậy, là những bộn bề trong công việc, là những lo toan với gia đình... Có những lúc ta muốn bỏ qua hết tất cả, tìm về một khoảng lặng, suy tư, trầm ngâm với những trải nghiệm buồn nơi sâu thẳm của tâm hồn...
Nhiều lúc ta tự hỏi, mình sống để làm gì? Con đường ta đi là gì? Phải chăng là kiếm tìm hạnh phúc, kiếm tìm những thứ mà ta mong muốn - một sự thanh thản trong tâm hồn, những yên bình trong con tim...
Thế nhưng...
Thời gian trôi, ta vô tình bấp bênh với những nghiệt ngã của dòng đời. Mở mắt dậy, là những bộn bề trong công việc, là những lo toan với gia đình... Có những lúc ta muốn bỏ qua hết tất cả, tìm về một khoảng lặng, suy tư, trầm ngâm với những trải nghiệm buồn nơi sâu thẳm của tâm hồn...
Nhiều lúc...
Ta tự hỏi, một kiếp người phải chăng là buồn khổ, ta vui được bao nhiêu khi mà tuổi học trò qua đi với những tiếc nuối, hoài niệm, và ra đời với những bộn bề, lo toan trong cuộc sống... để rồi, sau này khi trở về với cát bụi, ta cũng như hạt cát giữa sa mạc bao la...
Ta có bi quan quá không? Ừ, bi quan thật đấy! Con đường kiếm tìm hạnh phúc thật chông gai, cố gắng, nỗ lực, rồi hoa hồng cũng ở trước bước chân ta... Ta vẫn đang kiếm tìm hạnh phúc trong những việc nhỏ nhoi đấy thôi, và rồi, có khi nào nụ cười của ta lại trọn vẹn trong cuộc sống thật tấp nập và hối hả này?
Thôi thì...
Ta lại vẫn xô ngược với dòng đời, với dòng thời gian nghiệt ngã, để mà... kiếm tìm sự lặng lẽ, yên ả trong tương lai... Biết làm sao được!
Lặng nhìn thời gian trôi, bao nỗi buồn vời vợi...
Lặng nhìn thời gian trôi, bao nỗi buồn vời vợi...
Phan Tấn Duy