Có những đêm dài suy tư thao thức, trầm lặng, sự im lặng của màn đêm như đồng cảm với tâm trạng của tôi lúc này...
Cuộc sống, đôi lúc tôi chạy thật nhanh, hối hả, vội vã... với những thực dụng của cuộc đời... tiền, đó là thứ đã làm tôi như vậy.
Tôi muốn mình có những khoảng lặng...
Khoảng lặng cho gia đình, đi làm xa nhà với những nỗi nhớ cha mẹ, nhớ em... tôi chưa bao giờ hỏi han một thành viên nào trong gia đình tôi cả, ngược lại, nhiều khi ở nhà, tôi lại vô tâm với họ nữa chứ... có lẽ, tính của tôi như thế, phải tập dần và thay đổi thôi...
Khoảng lặng cho bản thân, làm sao đây khi mỗi ngày đều là sự thúc giục của công việc, bộn bề, lo toan, suy nghĩ... đến nỗi, đến bao giờ tôi mới thoát khỏi vòng xoáy này, muốn tự thân tìm một công việc có thể nhẹ nhàng hơn, đỡ áp lực hơn... nhưng sao mà khó quá, ở đất Quảng Ngãi này, có lẽ nơi tôi làm là dễ xin nhất - với những đứa không có “họ hàng, thân thích” như tôi.
Tôi muốn dòng thời gian trôi chậm trở lại...
Để tôi được sống chậm, nhìn lại cuộc đời của mình, suy tư xa xăm với những nụ cười mỉm...
Để tôi thả hồn vào những bản nhạc dịu dàng và sâu lắng...
Để tôi trải nghiệm những cảm giác vui buồn của những kỷ niệm xưa, thời áo trắng mộng mơ, mơ mộng...
Để tôi mơ mộng về em, người con gái tình cờ làm quen nhưng như đã quen từ lâu lắm...
Và để tôi...
...
Cuộc đời này...
Nhiều lúc tôi muốn chui lại vào lòng mẹ, tôi không muốn mình cứ ngược xuôi mãi theo dòng xoáy hiện tại, mệt mỏi, áp lực... như là... cảm giác chán ghét cuộc sống lắm vậy.
Nhiều lúc tôi muốn mình mãi là đứa trẻ vô tư lự ngày nào... không lo toan, không suy nghĩ, không sa lầy vào ái tình nam nữ... yêu hay ghét, cơ bản... đều có những nỗi buồn không tên, dù rằng tình yêu đó là mãi mãi...
Có lẽ, đường đời nhiều ngã rẽ, và tôi đã rẽ rất nhiều, với những con đường đầy chông gai, hiểm trở, và tôi như vẫn lặng lẽ... cố gắng vượt qua, trải nghiệm cuộc sống với rất nhiều gam màu sáng tối... và ngày hôm nay, tôi muốn tô vẽ cuộc sống của mình với những gam màu tươi vui, rực rỡ... như những đứa trẻ con tràn ngập những tiếng cười... Cố lên tôi ơi!
Phan Tấn Duy