Người ta thích đi tìm cho mình một người yêu lý tưởng. Ừ thì cứ đi tìm…
Người ta yêu một người không như mình mong đợi, vội vã tìm kiếm loay hoay
Người ta yêu một người đủ chán, vậy là oán thán cuộc đời rằng không hợp vội chia tay
Người ta yêu một ai, cũng chẳng cảm thấy đủ đầy, thế là hành trình gian nan tiếp tục…
Yêu ai thì đã sao?
Nếu yêu một người không quá đẹp nhưng đủ để tay chung tay, kề vai sát cánh, thì sao nè?
Nếu yêu một người không giàu, nhưng đủ ý chí cùng ta để đồng hành,vượt khó liệu có được không?
Nếu yêu một người không quá lanh, nhưng đủ kiên nhẫn, cần mẫn biết làm ăn, phỏng có ích hay không?
Nếu yêu một người không xuất sắc thông minh, nhưng đủ lắng nghe, biết hy sinh và trân trọng mình, có phải là bất hạnh?
Yêu ai, có quan trọng không nhỉ, nếu thứ bạn cần tìm là hạnh phúc?
Nếu một ngày bạn thẳng thắn viết trong nhật ký, bạn cảm thấy đang vui vẻ vì có một người sát cánh, có một bạn đồng hành, có một kẻ để nhớ nhớ, thương thương, có một người vấn vương khi xa cách, có cơ hội để vanh vách chuyện trò với mẹ bằng speaker phone mà không sợ tai vách mạch rừng… đấy là yêu, là hạnh phúc. Sao phải chạy ngược xuôi để ham hố và mất mình trong giây phút.
Nếu một ngày bạn cảm thấy người ấy đem đến cho bạn những niềm vui, bạn là chỗ dựa khi người ấy buồn, là người có thể sẻ chia chân thành cùng bạn, là người dần nhận chuyện của bạn thành chuyện của mình, là người dẫu bất thình lình cũng có thể xuất hiện cạnh bên, là người không xấu không xinh nhưng biết cùng bạn song hành trên đường phố, là người không luôn thích ra vẻ bề trên… thì đấy là yêu và bạn đã cảm thấy đủ những may mắn của đời mình đang đến…
Yêu ai, không quan trọng nữa mà là ta cảm thấy hạnh phúc dẫu là tương đối. Trân quý đủ để say mê và chung thủy giữ gìn…
Theo Tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn