Những kí ức thời tuổi thơ lại hiện về trong tôi. Buồn, suy tư, trống trải... Em vẫn thế và tôi cũng vẫn thế. Nhưng mà, sao tôi lại thấy giữa chúng ta dường như có một khoảng cách nào đó, mơ hồ... Chúng ta không thể nói chuyện vui vẻ như ngày xưa, không còn thỏa mái như ngày nào... Thời gian trôi, cớ sao tôi và em lại thay đổi như thế nhỉ?
Biết nói gì với em đây nhỉ, một nỗi buồn lặng lẽ trên khuôn mặt tôi, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi xa lắm... Tôi biết, em cũng hiểu tâm trạng tôi. Những phút giây lặng im cứ thế trôi đi...
Lặng lẽ như bầu trời đêm tĩnh mịch và u ám. Hai năm chúng ta xa nhau giờ gặp mặt là thế này sao. Vì sao chúng ta lại trở nên xa lạ với nhau như thế em nhỉ. Tôi buồn lắm, và tôi biết, em cũng buồn rất nhiều...
Dù chúng ta không còn bên nhau nữa, dù con đường em đi không còn bóng dáng của tôi nữa. Thời gian thay đổi, cuộc sống của tôi và em cũng thay đổi... Nhưng em à, chúng ta một thời là những người bạn tốt nhất của nhau, là những người bạn mãi mãi không thể nào quên của một thời hoa mộng... Có lẽ, những vết bụi xa cách của thời gian đã khiến cho cả tôi và em dần trở nên xa lạ. Nhưng tôi biết, trong lòng của mỗi chúng ta, vẫn mãi mãi hướng về nhau. Phải không em.
Phan Tấn Duy