Tôi đã biết

Tôi đã biết vấn vương thời áo trắng
Cánh chim trời đã treo giữ hồn tôi
Tôi đã biết xót xa cơn nắng hạ
Lẻ loi về những kỉ niệm ngày xưa
*
Tôi đã biết nhớ thương người con gái
Cành phượng hồng đã chưa kịp trao tay
Tôi đã biết dòng sông băng cách trở
Đưa tôi về một khoảng trời mộng mơ...
*
Tôi đã biết người xa như gió thoảng
Còn gì đâu xa cách hai phương trời
Tôi đã biết những niềm đau cay đắng
Không bến bờ, tôi lạc giữa cô đơn...
*
Tôi đã biết mênh mông ngàn thương nhớ
Chất chứa đầy cõi lòng nhỏ nhỏ nhoi
Tôi đã biết bóng người xưa in mãi
Dứt tiếng đàn, giai điệu vẫn ngân nga...
*
Tôi đã biết cuộc đời không như ý
Ánh trăng buồn soi những bước tôi đi
Và tôi biết quanh tôi đầy bóng tối
Nhưng rạng ngời, lòng tôi mãi yêu em.
Phan Tấn Duy