Mắc nợ một người...

Họ quen nhau từ những ngày cô học năm cuối đại học, còn anh vừa mới đi làm. Ra trường cô xin được công việc phù hợp, họ cùng ổn định cuộc sống và háo hức chuẩn bị cho buổi ra mắt bố mẹ trong nay mai.

Cả hai yêu nhau với trái tim tuổi trẻ, cháy bỏng yêu thương nhưng rồi họ vấp phải sự phản đối kịch liệt của hai gia đình. Do cô gái theo đạo, nhà anh thì không theo đạo nào, chỉ thờ cúng ông bà tổ tiên, anh là trưởng tộc của một họ tương đối lớn. Họ lại ở hai miền khác nhau, ai cũng muốn người kia theo mình và không ai trong hai nhà chấp nhận cho họ lấy nhau.

Cuộc tranh cãi, giằng co, day dứt kéo dài suốt một năm ròng. Bố mẹ anh nhất định can thiệp, chia rẽ. Bố mẹ cô kiên quyết lôi cô về làm gần nhà, dù tình cảm sâu sắc, họ đã chung sống với nhau một thời gian, thì nay cũng đành phải xa nhau.
Lời xin lỗi thốt ra từ đáy lòng khiến tim anh như muốn vỡ vụn, còn cô gái chỉ ngước đôi mắt to tròn, đen láy nhìn anh không nói một câu. Cô buồn bã bước đi, sau đó họ đứt liên lạc.

Anh đã không thể can đảm tự mình định đoạt mọi việc. Mẹ anh tìm hiểu giúp anh một cô cùng làng, làm trên ủy ban xã. Anh về ra mắt, rồi hẹn hò, sau đó cả ăn hỏi và cưới chỉ vỏn vẹn trong hai tháng. Lòng anh đã nguội lạnh và tình yêu với gia đình chỉ còn là nghĩa vụ. Đều đặn mỗi tuần anh đi quãng đường sáu mươi cây số về thăm nhà, thăm người vợ quê hiền lành, cam chịu, không hay xét đoán về quá khứ bởi thấy anh là người chồng tốt.

Song vợ anh vẫn cảm nhận được mình là người lạ trong căn nhà rộng lớn, họ như hai mảnh ghép vụng về, tạo hóa cố gá lại. Anh luôn nghĩ đến cô gái có đôi mắt to tròn cùng cái nhìn tin tưởng vào những điều anh hứa hẹn, để rồi phải trở về với thất vọng cay đắng. Giờ cô ấy đang ở nơi nào, còn vui vẻ, yêu đời hay không?

Lần đó anh bất chợt đứng khựng lại khi gặp một chị cùng quê cô, ngày trước đi học trọ cùng nhà cô, hẳn chị biết tin tức về cô. Mãi chị mới nhận ra anh, nhiều năm trôi qua, anh không còn là cậu chàng thư sinh nữa, anh đen đi và dáng vóc đã mất vẻ cân đối.

Chị ấy có vẻ cũng ngạc nhiên khi gặp lại anh, chị nói đang ra ngoài này có việc gia đình, phải đi gấp nên không thể cùng anh uống dù chỉ một cốc nước, anh vội hỏi về cô, chị nhìn anh, rồi thở dài.

Cô ấy đã lấy chồng cách đây bốn năm và giờ vẫn chưa có thai một lần nào, bi kịch ở chỗ cô cùng chồng đi khám và được biết nguyên nhân là do đã từng phá thai bởi ông lang vườn, trình độ yếu kém. Chồng cô ấy yêu vợ nhưng cũng không chống chọi được với những lời đàm tiếu. Nói chung cuộc sống chẳng suôn sẻ gì.

Nói xong chị tạm biệt anh rồi đi, để anh ở lại, ngây người mất một lúc. Bước đi xiêu vẹo, bóng anh đổ dài trên con phố dần về khuya. Kiếp này anh mắc nợ một người...
TSL