Người ta cứ mải miết đi tìm người mình yêu nhất, và người yêu mình nhất để chung sống, sống chung… Nhưng đấy là ước mơ, là khát khao, là lý tưởng… Người ta cứ đi, chạy, nhìn, ngó, nghĩ, tìm, kiếm… để bơ vơ.
Người ta cố công để bước vào hành trình kiếm tìm và chinh phục… Được chút hình thức, lại lo lắng về độ sâu của tuổi tác hay độ bạc của mái tóc – làn da… Được chút về vật chất – lại thấy họ thiếu độ chín về tri thức và nhân cách đủ để ta nể trọng.
Người ta nào có biết đâu, người khác cũng đi tìm người giống như mình… Chạy mãi, chạy hoài trên đường dài số phận của tình yêu… Mới thấy cả hai lạc nhau, nhoài mệt… Và rồi mới thấy cái đã qua đáng tiếc…
Chưa hết, có nhiều người còn chọn cho mình cái sai để tạo nên sự khắc khoải của số phận. Đó là một cuộc chung sống 7x3… Đó là cuộc tình chóng vánh đôi ba tháng… Hay đó là những hận thù cả hai khi thương tổn ta tạo cho nhau quá nhiều, quá lớn…
Cuộc sống cứ chầm chậm để cảm sự tương đối. Nếu ta thấy cảm giác an toàn, nếu ta thấy cảm giác người ta hy sinh cho mình nhiều nhiều, đủ đủ… Thì có thể đó là người cần cho ta chung sống. Vì không phải ai cũng đối diện hay chạm được ước mơ, lý tưởng… Nhiều lúc tỉnh táo để biết rằng ta chỉ cần người chịu đựng mình đủ là có thể cưới, sống chung.
Tình yêu lý tưởng mầu nhiệm lắm… Nhưng cũng chính vì sự mầu nhiệm của nó thành ra đôi lúc người ta khó tìm, khó nắm… Tình yêu cần lắm, nhưng khó chạm sâu và nắm chặt… Chỉ cần người chịu đựng ta nói lời yêu và muốn cưới, chỉ cần người chịu đựng ta đem đến cảm giác an toàn và rung động đủ… Chỉ cần ta cảm thấy mình muốn dừng bước và thực sự an tâm… Thì đấy có thể là đáp án vừa vặn thay vì huyễn hoặc về mình hay lý tưởng hóa cuộc sống với tình yêu hoành tráng và mầu nhiệm…
Theo Tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn