Dễ và khó

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

Cuộc sống là những va đập

Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt

Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình:

"Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối. Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?

Mắc nợ một người...

Họ quen nhau từ những ngày cô học năm cuối đại học, còn anh vừa mới đi làm. Ra trường cô xin được công việc phù hợp, họ cùng ổn định cuộc sống và háo hức chuẩn bị cho buổi ra mắt bố mẹ trong nay mai.

Cả hai yêu nhau với trái tim tuổi trẻ, cháy bỏng yêu thương nhưng rồi họ vấp phải sự phản đối kịch liệt của hai gia đình. Do cô gái theo đạo, nhà anh thì không theo đạo nào, chỉ thờ cúng ông bà tổ tiên, anh là trưởng tộc của một họ tương đối lớn. Họ lại ở hai miền khác nhau, ai cũng muốn người kia theo mình và không ai trong hai nhà chấp nhận cho họ lấy nhau.

Cuộc tranh cãi, giằng co, day dứt kéo dài suốt một năm ròng. Bố mẹ anh nhất định can thiệp, chia rẽ. Bố mẹ cô kiên quyết lôi cô về làm gần nhà, dù tình cảm sâu sắc, họ đã chung sống với nhau một thời gian, thì nay cũng đành phải xa nhau.
Lời xin lỗi thốt ra từ đáy lòng khiến tim anh như muốn vỡ vụn, còn cô gái chỉ ngước đôi mắt to tròn, đen láy nhìn anh không nói một câu. Cô buồn bã bước đi, sau đó họ đứt liên lạc.

Lý giải sự "đáng ghét" của con gái

Sẽ có đôi lúc con trai thấy con gái vô cùng nóng tính, cụ non và khó chịu.

Trong vài khoảnh khắc, con gái trông vô cùng “đáng ghét” (theo nghĩa đen). Nhưng ít chàng trai nào chịu tìm hiểu tại sao nàng lại đáng ghét như vậy. Thực ra, nàng muốn nhắn gửi rất nhiều điều.

Khi giận nhau chẳng thèm nói một lời

Điều con trai thấy: Khi con gái giận, sự im lặng của nàng khiến con trai muốn “bốc hỏa”: nhắn tin không trả lời, gọi điện không bắt máy, gặp nhau luôn lặng im dù con trai nói huyên thuyên. Trước mọi lời trêu chọc, nói giỡn, lớn tiếng, quát mắng hay nhẹ nhàng, con gái luôn dùng tuyệt chiêu im lặng, nhưng im lặng thì không thể giải quyết được vấn đề. Con trai tức điên lên: “Thà cãi nhau còn thấy dễ chịu hơn thế này đấy!”

Ý con gái là: Nàng muốn cho bạn biết, sự giận dỗi của nàng đã lên đến cực đại và nàng chẳng thèm đôi co với bạn. Bây giờ bạn có nói gì với nàng cũng vô ích. Bởi vì điều nàng muốn duy nhất lúc này là bạn xuống nước xin lỗi, sau đó âm thầm lặng lẽ rút lui, chờ cho đến khi nàng nguôi giận và chủ động trở lại. Con gái thường rất hiếm khi giận ai “nặng” đến vậy. Nếu bạn là “nạn nhân”, hãy nên tự hào, vì bạn phải có tầm quan trọng lắm thì con gái mới phải để tâm như vậy.

Hay “sai vặt”

Điều con trai thấy: Nàng luôn bắt mình làm giùm nàng mọi thứ. Khi thì lau bảng giùm, mua đồ ăn giùm, mang tập đi trả giùm, chở đi học, giảng bài giúp… Đôi lúc con trai sẽ phát cáu: “Tại sao lại bất công đến thế, biết bao nhiêu đứa khác cũng có khả năng làm giùm, thậm chí chính nàng cũng có thể tự làm. Tại sao luôn lại là mình?”

Ý con gái là: Nàng muốn thử lòng để xem chàng trai ấy thành tâm với nàng đến đâu, và có cách ứng phó thế nào. Nếu điều gì bạn cũng làm cho nàng, nàng sẽ không trân trọng. Nhưng nếu bạn từ chối giúp nàng quá nhiều, nàng sẽ cho là bạn thiếu ga-lăng. Dù gì đi nữa, nàng cũng hơi mến bạn nên mới “hành hạ” bạn thế đó. Con gái vốn rất mâu thuẫn và phức tạp mà.

Hè về

Mới một thưở nào đây nhỉ, chúng ta đã gặp nhau trong bẽn lẽn, ngỡ ngàng. Phút giây ấy đã để lại trong nhau những nụ cười, những ánh mắt làm thân. Rồi chợt! Hè về! Một hương vị đắng cay, ngậm ngùi đã thấm sâu vào trong tâm trí của mỗi chúng ta…

Xa nhau, ta cảm thấy bồi hồi, xao xuyến. Rồi mai đây, khi đứng trước hồi chuông xa cách của thời gian để trở về với cuộc sống thực tại mai sau, thì những kỉ niệm xưa cũ, vui buồn cứ ồ ạt thổi vào trong tâm trí ta. Ôi! Ta cảm thấy buồn làm sao! Cuộc đời mãi mãi không lúc nào cũng giống như ta suy nghĩ!

Nhiều khi ta tự hỏi: "Có thứ gì trên đời này có thể đứng yên mãi mãi không?". Ta nghĩ mãi mà không ra, duy, chỉ có sự đổi thay là mãi mãi không bao giờ thay đổi. Dòng nước vẫn tuôn liên tục và dòng đời vẫn trôi không ngừng nghỉ. Bởi lẽ đó, mà ta sợ sau này khi xa nhau, tính thân của chúng ta sẽ bị chi phối bởi lớp bụi xa cách và theo thời khắc của tháng năm dài.

Em thân yêu! Viết gì và trao gì nữa đây khi dòng thời gian vẫn êm đềm trôi đến một bến bờ vô định. Thời gian rồi sẽ cướp đi tuổi học trò của chúng ta với những tháng ngày ưu tư cùng sách vở.

Xa rồi, sắp sửa xa nhau rồi, còn đâu nữa những tháng ngày bên nhau, những lời nói, những tiếng cười thân thương... Tất cả rồi sẽ bị vùi chôn nơi dòng sông kỉ niệm. Rồi mai đây, ở một nơi xa xăm nào đó, em có còn nhớ đến ta không? Hay hình bóng ta sẽ bị dòng đời cuốn trôi theo cơn thác... Năm tháng còn lại đây, ta còn biết nói điều chi nữa khi xung quanh chỉ còn nghe “nỗi đau” ngự trị.

Tiếng ve phượng nở hè về
Bao nhiêu day dứt, tái tê trong lòng
Vẫn yêu, vẫn đợi, vẫn mong
Một ngày nào đó nỗi lòng thốt ra
Nhưng rồi ngày mãi mãi xa
Em ơi! em hỡi biết là về đâu!
Nhớ em ôm trọn núi sầu
Nhớ em mới biết lòng đau, lòng buồn
Nhớ em, nỗi nhớ mãi tuôn
Xót xa, cay đắng chẳng buông dòng đời
Đi đâu đây nữa em ơi!
Ngày dài cách trở, chuyện đời xót xa...

Nhưng, dẫu ở phương trời nào đi chăng nữa thì ta vẫn mãi hướng về em, người con gái đã cho ta biết bao nhiêu kỉ niệm yêu thương nhất của một thời áo trắng.

Em yêu ơi! Quá khứ_Kỉ niệm của chúng ta được xây dựng thật tuyệt vời: Những cuộc đi chơi, những niềm vui, những nỗi buồn, những tiếng cười thân thương, những muộn phiền hờn giận... Rồi sau này có còn nữa không em hay mãi mãi chỉ là những dư âm, là hoài niệm của một thời hoa mộng cũ. Những tháng ngày bên nhau ấy, những kỉ niệm vui buồn lẫn lộn ấy, em đừng quên em nhé! Riêng ta:

Một phút bên nhau, ngàn phút nhớ
Một lần li biệt, vạn lần thương
Phan Tấn Duy

Ký ức

Những kí ức thời tuổi thơ lại hiện về trong tôi. Buồn, suy tư, trống trải... Em vẫn thế và tôi cũng vẫn thế. Nhưng mà, sao tôi lại thấy giữa chúng ta dường như có một khoảng cách nào đó, mơ hồ... Chúng ta không thể nói chuyện vui vẻ như ngày xưa, không còn thỏa mái như ngày nào... Thời gian trôi, cớ sao tôi và em lại thay đổi như thế nhỉ?

Biết nói gì với em đây nhỉ, một nỗi buồn lặng lẽ trên khuôn mặt tôi, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi xa lắm... Tôi biết, em cũng hiểu tâm trạng tôi. Những phút giây lặng im cứ thế trôi đi...

Lặng lẽ như bầu trời đêm tĩnh mịch và u ám. Hai năm chúng ta xa nhau giờ gặp mặt là thế này sao. Vì sao chúng ta lại trở nên xa lạ với nhau như thế em nhỉ. Tôi buồn lắm, và tôi biết, em cũng buồn rất nhiều...

Dù chúng ta không còn bên nhau nữa, dù con đường em đi không còn bóng dáng của tôi nữa. Thời gian thay đổi, cuộc sống của tôi và em cũng thay đổi... Nhưng em à, chúng ta một thời là những người bạn tốt nhất của nhau, là những người bạn mãi mãi không thể nào quên của một thời hoa mộng... Có lẽ, những vết bụi xa cách của thời gian đã khiến cho cả tôi và em dần trở nên xa lạ. Nhưng tôi biết, trong lòng của mỗi chúng ta, vẫn mãi mãi hướng về nhau. Phải không em.
Phan Tấn Duy

Tình xa

Đã bao lần muốn thổ lộ cùng em
Những niềm thương, những nhớ nhung da diết
Cùng tình yêu đã bùng lên mãnh liệt
Nhưng rụt rè tôi biết nói sao đây
*
Tôi như đá và em cứ như mây
Thấy nhau hoài mà chẳng gần nhau được
Rồi theo gió mây vô tình xuôi ngược
Lặng lẽ chờ, đá trơ mãi ngàn năm
*
Rồi dòng đời tôi vào chốn xa xăm
Vẫn nặng lòng với người tôi yêu dấu
Yêu em mãi mà em nào có thấu
Tôi thoáng buồn thương cát bụi tình xa...
*
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua
Dòng ngậm ngùi và là dòng khoảng cách
Tôi gắng gượng cố vượt qua thử thách
Đi tìm về chút hoa mộng ngày xưa...
*
Nhưng dòng đời nào cứ mãi như xưa
Em đã xa, phương trời xa xa lắm
Tôi xót thương một mối tình nồng thắm
Tôi xót buồn vì xa mất người thương...
Phan Tấn Duy

Tôi đã biết

Tôi đã biết vấn vương thời áo trắng
Cánh chim trời đã treo giữ hồn tôi
Tôi đã biết xót xa cơn nắng hạ
Lẻ loi về những kỉ niệm ngày xưa
*
Tôi đã biết nhớ thương người con gái
Cành phượng hồng đã chưa kịp trao tay
Tôi đã biết dòng sông băng cách trở
Đưa tôi về một khoảng trời mộng mơ...
*
Tôi đã biết người xa như gió thoảng
Còn gì đâu xa cách hai phương trời
Tôi đã biết những niềm đau cay đắng
Không bến bờ, tôi lạc giữa cô đơn...
*
Tôi đã biết mênh mông ngàn thương nhớ
Chất chứa đầy cõi lòng nhỏ nhỏ nhoi
Tôi đã biết bóng người xưa in mãi
Dứt tiếng đàn, giai điệu vẫn ngân nga...
*
Tôi đã biết cuộc đời không như ý
Ánh trăng buồn soi những bước tôi đi
Và tôi biết quanh tôi đầy bóng tối
Nhưng rạng ngời, lòng tôi mãi yêu em.
Phan Tấn Duy

Sitemap