Con người càng lớn tuổi càng thấu hiểu rằng, yêu hay không chỉ là thứ yếu, sống chung với nhau mà không mệt mỏi mới là trọng yếu nhất
Một buổi tối, cha tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi ly rượu cùng tôi nói chuyện phiếm, còn mẹ tôi đang canh nồi áp suất bốc hơi nghi ngút. Cha tôi nhìn về phía chiếc nồi, tự nhiên dập tắt điếu thuốc chạy tới đeo đôi găng tay, rồi bê nồi áp suất đổ đậu phộng ở trong đó ra ngoài, đặt cái nồi sang một bên, mẹ tôi liền cầm lấy mang đi cọ rửa.
Cha tôi ngồi trở lại vị trí ban đầu, châm điếu thuốc vừa hút dở, tiếp tục cùng tôi ngồi trò chuyện. Cha mẹ tôi không nói với nhau câu nào, mỗi người mỗi việc.
Đột nhiên, tôi cảm giác thấy trong nhà phảng phất một bầu không khí vô cùng thỏa mái, khiến cho toàn thân dễ chịu không nói nên lời.
Tôi cười nói: “Trước đây hai người đã ăn ý như vậy rồi sao?”
Cha tôi cười cười: “Lớn tuổi rồi mới biết được, giữa 2 vợ chồng điều cần thiết là sống không cảm thấy mệt mỏi. Hai người muốn sống cùng nhau lâu dài, yêu hay không yêu chỉ là thứ yếu, không mệt mỏi mới là trọng yếu”.
Tôi suy tư một chút, dí dỏm nói: “Cha à, cha đã ngộ đạo rồi sao?”.
Cha tôi uống một hớp rượu: “Đáng tiếc là hiểu ra được quá muộn, ta với mẹ con đã cãi vã hơn nửa đời người, ngẫm lại trước kia thực sự không nên như thế”.