"Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em..."
Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy, nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.
Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:
- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?
Tôi nháy mắt, thì thào:
- Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!
Em chỉ tay lên vòm lá cây xanh trong vườn:
- Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?
Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:
- Anh này ác ghê! Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?
Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:
- Lại thơ Olga Berggolts hả cô bé? Tại giống cái cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!
Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!