Đêm nay con hồi tưởng lại những ký ức về ông bà Ngoại mà cứ ngỡ sẽ dần phôi pha theo năm tháng...
Theo dòng thời gian vô tình... con dường như đã quá mải mê với cuộc sống "cơm, gạo, áo tiền", với guồng quay công việc, với cuộc sống nhỏ của con... mà quên đi mất rằng những ký ức tuổi thơ về ông bà Ngoại đã không còn hiển hiện trước mắt con như những ngày xưa nữa...
Con nhớ ông bà Ngoại nhiều lắm!
Và con cũng đã khóc rất nhiều khi những hình ảnh của ông bà Ngoại được lưu giữ cẩn thận trong máy tính của con hiển hiện ra trước mắt... Con chỉ có thể nhìn ông bà Ngoại trong hình ảnh mà thôi chứ không thể nhìn ông bà Ngoại bằng xương bằng thịt ngoài đời nữa... con thèm được ôm ông bà Ngoại thật chặt, hôn ông bà Ngoại thật nhiều, để con được bé nhỏ lần nữa trong vòng tay của ông bà Ngoại, để con được cảm nhận mùi hương của ông bà Ngoại mà đã rất rất rất lâu rồi con không được cảm nhận...
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, bầu trời đêm bắt đầu cơn mưa rả rích... Con nhớ ông bà Ngoại nhiều lắm...
Phan Tấn Duy